Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

"Luật nhân quả thường đến muộn nên nhiều khi người ta lầm tưởng rằng nhân quả không có thật". Có phải vậy k bà?

Bà ta nói với con bằng cái giọng ra vẻ "bề trên". Khi bà mất, bà ta cười vào mặt con, nói bà sẽ k về với con đâu, nếu bà có về thì bà ta sẽ là ng thấy bà đầu tiên, và bà sẽ phù hộ cho bà ta..

Và rồi sau câu nói đó, bà ta nằm lăn ra hết 2 ngày. Cả nhà bây giờ chỉ có con là k đau ốm gì hết, trừ cái bệnh viêm mũi mãn tính. Nhưng lần này con k bị đau đầu như mọi khi nữa bà ạ.

Bà về với con 2 đêm liền. Lần đầu bà nhắc nhở con cẩn thận có hạn. Lần t2 bà rất vui vẻ và mãn nguyện.

Con biết là con k đúng, nhưng k bao h con chấp nhận cái thể loại ăn mày tình cảm như ai kia. Con cũng kinh tởm cái loại dây máu ăn phần, từ khi bà còn khỏe cho tới khi bà nằm xuống đã xin xỏ hết cái này cái nọ dù tất cả chẳng đáng là bao. Ngay sau hôm đám tang bà, ng ta còn lân la sang phòng, nói nửa đùa nửa thật kiểu như đòi bằng đc để chuyển sang căn phòng bà đã ở cùng con trc' đây vì phòng rộng, có tủ quần áo (của bà), có cả tv (của bà). Và con càng k thể chấp nhận cái thể loại nhờn với chó, chó liếm mặt, lôi chuyện của bà ra, lôi chuyện đc mng đối xử ra sao để nói với con, nói cho sướng miệng. Chưa hết, bà ta còn nói xấu sau lưng con..

Con chưa từng và sẽ k bao h "xin" bà theo kiểu "vật chết" những thể loại mà con ghét. Bà dạy con biết yêu thương chứ k hề dạy con theo kiểu "đánh chừa" những trở ngại khiến con vấp ngã. Con nói ra những điều này, dẫu cho có ai đó nói rằng con "cay nghiệt" đi nữa, thì cũng chỉ là vì con thấy buồn, thấy tức giận, phẫn nộ và tủi thân thôi bà ạ.

Con sẽ cố gắng sống thật tốt, dù rằng trc' mắt con vẫn còn nhiều trúc trắc. Nhưng con sẽ cố gắng để bà k phải đau lòng hay lo lắng về con nữa. Đối với những kẻ tiểu nhân, con sẽ dùng nỗi hận của mình, làm động lực khiến lũ chúng nó phải sống k = chết, phải quỳ dưới chân xin con tha thứ. Rồi con sẽ bắt chúng nó phải ném trải những điều mà chúng đã gây ra với bà, với tình cảm giữa bà và con..

Con biết mình còn phải cố gắng nhiều, biết mình chưa có gì trong tay, biết bà đã xa con thật rồi và sẽ chẳng bao giờ trở lại để nhìn con trưởng thành, có sự nghiệp, có gia đình..

Nhưng mà con vẫn nhớ bà lắm, bà ơi..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét