Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

[Nhật ký của mẹ] "Tại sao phải là "chồng", là "con" mà không phải là "đam mê" hay "ước muốn"?"

Lần đầu biết đến sự hiện diện của con ở trong bụng, ban đầu mẹ cứ đờ hết cả người ra.

Mấy ngày trời mẹ k ăn uống đc, chỉ buồn nôn. Cứ tưởng là thời tiết thay đổi nên lại đau dạ dày, đang định đi khám.

Nhớ hồi đầu năm ngoái, mẹ bị đau dạ dày, vào viện khám mà họ nắn nắn bụng rồi hỏi "Trễ bao lâu rồi". Mẹ hồn nhiên trả lời là 5 ngày thì ngay lập tức 1 bệnh nhân đau dạ dày bị chuyển xuống.. khám thai :v Bởi ck của mẹ k đều nên có biết đc đâu..

Năm nay rút kinh nghiệm. Mẹ định chiều đi khám thì sáng hôm ấy mẹ dùng que thử. Cứ nghĩ là thử cho có thôi để tí đến viện họ có hỏi "Trễ bao lâu rồi" thì mẹ còn nói dối cho.. nuột :)) Mẹ thả cái que thử vào cốc, dựng lên thành tường, gật gù 1 lúc thì lấy que ra.

2 vạch. Mẹ cứ nhìn đi nhìn lại. Rõ ràng là 2 vạch. Rất đậm. Mẹ hoang mang.

Mẹ lảo đảo chạy vào phòng, cầm đt nhắn tin cho bố:

"Anh ơi em có rồi."
"Có gì?"
"Có em bé rồi."

Ngay sau tin nhắn ấy, bố con tức tốc gọi điện cho mẹ. Bố hỏi gì, mẹ trả lời ntn, mẹ cũng k nhớ nữa. Chỉ biết là lúc đó mẹ hoảng lắm.

Chiều hôm ấy bố đưa mẹ đi siêu âm.

Bố mới vào làm thực tập ở Đài chưa đc bao lâu, mẹ thì vừa nghỉ học, chưa kịp đi làm. Cả bố và mẹ đều k có nhiều tiền nên chỉ siêu âm 2D thôi.

Lấy phiếu khám, ngồi chờ ng ta gọi, mẹ thấy run lắm. Bố ngồi cạnh thỉnh thoảng cứ nhìn mẹ, cười cười khiến mẹ quạu lên "Anh cười đểu em cái gì thế hả?"

Bác sĩ gọi đến lượt mẹ vào SA. Mẹ hỏi bs là mẹ chỉ mới biết là có con thôi, k biết SA có nhìn thấy k. Bs trả lời cũng từ tốn "E thử que thấy chưa? Cứ lên đây SA xem có thấy k đã nhé". Tự dưng mẹ thấy nhẹ cả ng. Mẹ sợ ng đối diện nói với mẹ theo cái kiểu quàu quạu lắm :(

Nằm lên bàn SA, bs bảo mẹ có thai r, 5 tuần tuổi r. Nghe câu nói ấy, tự nhiên ng mẹ cứ lịm cả đi. K phải hoang mang, hoảng hốt như hồi sáng nữa mà tự nhiên mẹ thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc. Bs đưa mẹ kq SA, dặn 2 tuần nữa đến xem tim thai.

Mẹ đưa tờ kq cho bố. Bố nheo nheo mắt nhìn tấm hình SA mờ tịt. Mẹ bảo mẹ chẳng thấy con đâu cả cho đến khi bs họ khoanh vào hình ảnh túi ối. Con bé xíu xiu thôi. 16mm và còn chưa thấy cả phôi thai. Bố cứ xem đi xem lại tờ kq rồi giữ rịt lại, mẹ đòi thế nào cũng k đưa. Mãi đến tối nhắn tin cho mẹ, bố mới bảo là bố muốn giữ làm kỉ niệm :)

Chiều hôm ấy sau khi đi SA về, bố đèo mẹ qua chỗ bố. Bố sờ vào bụng mẹ, lần tìm, miệng cứ hỏi con đâu. Mẹ cười khúc khích "E có nuốt e bé vào bụng đâu mà anh cứ sờ vào dạ dày e thế. Con còn bé tí. Con nằm chỗ này này". Mẹ nói, cầm tay bố con, xoa xoa vào chỗ con đang nằm.

Giây phút bố mẹ biết đến sự hiện diện của con trên cuộc đời này, cả bố lẫn mẹ đều như lịm đi vì hạnh phúc. Đã 5 ngày trời mẹ k thể ăn uống, chỉ có ngủ và nôn. Thực sự là mẹ rất mệt mỏi, rất kiệt sức, lại thêm bệnh dạ dày sẵn có, nhiều lúc mẹ đau đến quặn lại. Nhưng khi nghĩ về con, tự nhiên mẹ lại thấy mình có đủ sức mạnh để vượt qua những ngày ốm nghén sắp tới.

Mẹ nghén nặng vô cùng. Ng ta nghén thèm của này thức kia. Mẹ nghén chả thèm cái gì hết, chỉ thèm đừng có buồn nôn nữa. Mẹ cũng ngậm ô mai, nhưng lại nôn ra sạch, mồm đắng nghét. Thế là cả ngày mẹ chẳng ăn đc gì, thở k ra hơi, đt cũng k nghe, khi nào đỡ thì nhắn tin lại trả lời. Bố gọi cho mẹ, mẹ toàn dập máy. Bố biết mẹ mệt, lại nhắn tin động viên, dặn dò nhắc nhở mẹ phải cẩn thận, đi đứng hay làm gì cũng k đc ẩu như trc' nữa.

Thậm chí bây giờ mẹ còn chẳng dám nhắc đến "động vật" nữa con ạ. Hễ cứ nhìn hay chỉ nghĩ đến chó mèo thôi là mẹ đã buồn nôn sống chết rồi :( Bố con biết vậy, bảo mẹ để bố đến nhà dọn dẹp cho mẹ chỗ ở và chậu ị của con mèo rồi đem nó đi gửi. Bố con giành làm hết. Mẹ bê cái chậu vào, định lau sàn thì bố giựt luôn k cho lau, bảo để bố lau r bắt mẹ ngồi im 1 chỗ.

Mẹ thèm nem chua rán. Bố đèo mẹ đi tìm chỗ nào ăn ngon. Bố bảo mẹ bh có thèm gì hay ăn đc gì thì cứ cố mà ăn đi. Bố k nhiều tiền, nhưng bố sẽ cố gắng lo cho mẹ. Con ạ, mẹ nghẹn đi vì thương bố..

Tối hôm qua, bố mẹ quyết định đến nói chuyện với ông bà ngoại. Bà ngoại thì ngồi trên nhà, k xuống. Còn ông ngoại thì bảo để ông suy nghĩ. Bố con nói muốn lấy mẹ, muốn đăng kí kết hôn để làm khai sinh cho con, cho con đc hưởng những quyền lợi như bao bạn khác. Ông bảo bố chuyện này phải để ông bà nội sang giải quyết. Mẹ lo lắng, căng thẳng gần như nôn ra hết. Bố lại động viên mẹ, bố bảo mẹ đừng lo, bố sẽ chịu trách nhiệm và giải quyết mọi chuyện nhanh thôi. Bố dặn mẹ phải thoải mái, k đc nghĩ ngợi nhiều. Bố sợ mẹ mệt, sợ ảnh hưởng đến con :(

Bố con k phải ng ở đây. Bố con từ quê ra, học ĐH và đi làm luôn trên này. Bố bảo để cuối tuần bố về làm giấy tờ thủ tục đi làm, nhân tiện về thưa chuyện với ông bà nội. Mẹ cũng muốn về, nhưng bố bảo phải xem hôm đó mẹ có khỏe k đã.

Hồi t5, mẹ bị u nang buồng trứng. Bs bảo nếu t6 k đỡ thì phải mổ. Mẹ lo lắm. May là cuối cùng mẹ cũng trở lại bt. Nhưng mẹ sợ rằng mình khó có thể có thai.

Ngày 16/12, ngày bố mẹ biết đến sự có mặt của con cũng là tròn 1 tháng ngày bà nội mẹ mất. Con phải gọi = cụ ngoại đấy. Cụ lúc còn sống cứ ước ao đc có chắt, và mẹ sẽ sinh cho cụ đứa chắt ngoại đầu tiên.

Vậy là tính ra, khi cụ mất cũng là khi mẹ bắt đầu có con.

Hôm đi SA về, mẹ nghĩ đến cụ, mẹ cứ tủi thân khóc rấm rứt. Mẹ yêu cụ nhất trên đời con ạ. Vì cụ tuy chỉ là bà, k sinh ra mẹ, nhưng cụ là ng nuôi mẹ, dạy mẹ những bài học đầu tiên, những con chữ đầu tiên. Lúc mẹ biết cụ có bệnh, mẹ đã nói bố con rằng, hay là có bầu rồi cưới luôn đi, vì mẹ biết cụ con yếu lắm rồi. Mẹ chỉ muốn..

Nhưng tất cả đều đã k kịp nữa r.

Nhưng r mẹ lại suy nghĩ. Có lẽ con là món quà của cụ ban cho mẹ. Vì cụ muốn có chắt, và vì cụ thấy bố con là ng mẹ có thể gửi gắm cả đời. Ngày cụ mất cũng là ngày con đến bên mẹ..

Trong hàng trăm hàng vạn kiểu ốm, mẹ có thể tuyên bố thẳng thừng rằng k có ốm nào = ốm nghén cả.

Mẹ nghén con nặng đến nỗi nhiều khi mẹ khó chịu vì điều ấy. Mẹ ngủ cũng phải đeo khẩu trang vì mùi chăn mẹ mới mang từ tiệm giặt là về. Xong đến lúc đau bụng quá, mẹ lăn lộn, giãy đạp lung tung, càu nhàu vì k chịu đc. Mẹ lại chạy đi nôn.. Mẹ khó tính và dễ tủi thân hơn thường ngày. Bố xót mẹ, nhưng chẳng thể làm thế nào cả. Vì ng có bầu là mẹ, ng nghén là mẹ, bố con chỉ có thể đứng nhìn r xót xa thôi.

Có bầu, mẹ chả ngủ nhiều đc như ng ta hay nói. Cứ độ nửa tiếng mẹ lại ọ ẹ. Đau, mệt và kiệt sức.

Mẹ xoa bụng tìm con. Con bh mới chỉ như hạt đậu nhỏ xíu. Khi nào lớn lớn 1 chút, con sẽ biết, sẽ thương mẹ, k để bố phải xót mẹ thế này nữa, phải k con :)

Có con, mẹ k đc chạy nhảy rầm rầm như trc', k dám lái xe, cũng k đc tập boxing mỗi tuần nữa. Mẹ còn nghĩ đến lúc bụng mẹ to đùng, mẹ sẽ k thể ôm đàn guitar đc. "Tại sao phải là "chồng", là "con" mà không phải là "đam mê" hay "ước muốn"?" Mẹ nghĩ rằng câu hỏi này vốn dĩ k cần thiết phải trả lời. Bởi vì chỉ đến khi nào làm cha mẹ, ta mới có thể hiểu đc hết những lí do, những niềm hạnh phúc mà khó có thể nào giải thích hay diễn tả đc.

Mẹ sẽ cố gắng để bảo vệ con. Con cũng cố gắng lớn nhanh và thật khỏe để đến bên mẹ nhé.

Yêu con :*

P/s: Mặc dù chưa biết con là trai hay gái nhưng k hiểu sao mẹ cứ cảm giác hình như con là 1 bé gái, cưng ạ ^^

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

"Luật nhân quả thường đến muộn nên nhiều khi người ta lầm tưởng rằng nhân quả không có thật". Có phải vậy k bà?

Bà ta nói với con bằng cái giọng ra vẻ "bề trên". Khi bà mất, bà ta cười vào mặt con, nói bà sẽ k về với con đâu, nếu bà có về thì bà ta sẽ là ng thấy bà đầu tiên, và bà sẽ phù hộ cho bà ta..

Và rồi sau câu nói đó, bà ta nằm lăn ra hết 2 ngày. Cả nhà bây giờ chỉ có con là k đau ốm gì hết, trừ cái bệnh viêm mũi mãn tính. Nhưng lần này con k bị đau đầu như mọi khi nữa bà ạ.

Bà về với con 2 đêm liền. Lần đầu bà nhắc nhở con cẩn thận có hạn. Lần t2 bà rất vui vẻ và mãn nguyện.

Con biết là con k đúng, nhưng k bao h con chấp nhận cái thể loại ăn mày tình cảm như ai kia. Con cũng kinh tởm cái loại dây máu ăn phần, từ khi bà còn khỏe cho tới khi bà nằm xuống đã xin xỏ hết cái này cái nọ dù tất cả chẳng đáng là bao. Ngay sau hôm đám tang bà, ng ta còn lân la sang phòng, nói nửa đùa nửa thật kiểu như đòi bằng đc để chuyển sang căn phòng bà đã ở cùng con trc' đây vì phòng rộng, có tủ quần áo (của bà), có cả tv (của bà). Và con càng k thể chấp nhận cái thể loại nhờn với chó, chó liếm mặt, lôi chuyện của bà ra, lôi chuyện đc mng đối xử ra sao để nói với con, nói cho sướng miệng. Chưa hết, bà ta còn nói xấu sau lưng con..

Con chưa từng và sẽ k bao h "xin" bà theo kiểu "vật chết" những thể loại mà con ghét. Bà dạy con biết yêu thương chứ k hề dạy con theo kiểu "đánh chừa" những trở ngại khiến con vấp ngã. Con nói ra những điều này, dẫu cho có ai đó nói rằng con "cay nghiệt" đi nữa, thì cũng chỉ là vì con thấy buồn, thấy tức giận, phẫn nộ và tủi thân thôi bà ạ.

Con sẽ cố gắng sống thật tốt, dù rằng trc' mắt con vẫn còn nhiều trúc trắc. Nhưng con sẽ cố gắng để bà k phải đau lòng hay lo lắng về con nữa. Đối với những kẻ tiểu nhân, con sẽ dùng nỗi hận của mình, làm động lực khiến lũ chúng nó phải sống k = chết, phải quỳ dưới chân xin con tha thứ. Rồi con sẽ bắt chúng nó phải ném trải những điều mà chúng đã gây ra với bà, với tình cảm giữa bà và con..

Con biết mình còn phải cố gắng nhiều, biết mình chưa có gì trong tay, biết bà đã xa con thật rồi và sẽ chẳng bao giờ trở lại để nhìn con trưởng thành, có sự nghiệp, có gia đình..

Nhưng mà con vẫn nhớ bà lắm, bà ơi..

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

28/11/2013

Mình rất thích vẽ.

Nhưng mình vẽ xấu kinh khủng.

Và điều đó làm mình k vui tẹo nào :'(

K phải vẽ kiểu "nghệ thuật". Chỉ đơn giản là vẽ ra những gì mình thích thôi. Mà nếu chỉ thế thì đâu cần đi học làm gì cho phí :-<

Nói chung là bh đang bị buồn, hoang mang, lo lắng và nhiều thứ khác..

12 đêm k có bà ở nhà........